Skip to content

Thái Trip Ngày 1

Hôm nay, em hướng dẫn viên chia sẻ một điều thú vị về văn hóa Thái: người ta không hướng chân về phía nhau. Lý do sâu xa là vì lịch sử buôn bán nô lệ của họ - việc dùng bàn chân chạm vào đầu người khác gợi nhớ về một thời kỳ đau thương. Mọi người thấy thích thú và vui vẻ với nó, trầm trồ về những điều đó.

Điều này khiến tôi không thể không liên tưởng đến chuyện ở nhà. Sư Phụ tôi từng khuyên không nên nằm võng hướng chân ra đường vì sẽ mất phước, đó là một suy luận từ các nền tảng của Phật Giáo. Thế nhưng ngài lại bị nhiều người chỉ trích. Tôi không muốn phản biện với những kẻ chống phá nữa, nhưng có điều tôi muốn nói về phản ứng của công chúng - bởi đó mới chính là mục tiêu mà những kẻ chống phá nhắm đến.

Dường như chúng ta dễ dàng chấp nhận văn hóa nước ngoài và những cái người-khác-có hơn là của chính mình. Mỗi khi nhắc đến một nét văn hóa Thái, người ta ngay lập tức so sánh với Việt Nam, Thái sạch, thì bỗng nghĩ Việt Nam dơ, Thái hiện đại thì chợt nghĩ Việt Nam nghèo, Thái yên tĩnh, thì chợt nghĩ Việt Nam ồn. Văn hóa nước ngoài với ta như người khách qua đường - ta đến, ta ngắm nhìn, rồi ta đi, không vướng bận. Ngược lại, văn hóa bản địa là thứ gắn liền với ta, không thể chối bỏ.

Từ đó nảy sinh cảm giác nhục nhã, bức xúc.

Tôi hiểu rằng khi ai đó nói "ở Việt Nam thì..." không có nghĩa họ đang nói về bản thân họ. Đúng vậy, việc phê phán một tập thể không đồng nghĩa với việc tự phê phán chính mình. Đó là cái nghịch lý của con người và xã hội, ta muốn thuộc về một tập thể nhưng ta cũng lại muốn mình là ngoại lệ.

Thẳm sâu trong tâm trí, người ta thường tự cho rằng mình là ngoại lệ - một cá nhân tỉnh táo, nổi trội và thức thời. Nhưng sự bức xúc không làm cho ai đó trở nên vô can với những điều họ đang phê phán. Và nó không làm cho cuộc sống của ta trở nên tốt đẹp hơn.

Âu đó cũng là cách để con người ta tồn tại, để cảm xúc của họ được vuốt ve và thỏa mãn. Giả như họ được đủ đầy, vững chãi thì há lại cần dựa vào một điểm yếu của người khác để mà an tâm? Thôi cuộc đời có bao giờ được hoàn hảo đâu. Khi vấn đề này khép lại, thì người ta lại đi tìm một vấn đề khác để bức xúc.

Thôi, "thấy tốt thì theo, thấy thiện thì thương" như lời thầy tôi dạy.

Last updated:

MIT License.